Chương 120

Hợp Cửu Bất Phân

30.645 chữ

26-04-2023

Đi đến nước J Kỷ Vân Hân và Giản Yên không có đi chung một đường, nàng đi trước, Giản Yên mới đi theo đoàn phim lên máy bay. Trương Tố Nhân bao trọn máy bay riêng cho mấy người diễn viên chính, mọi người đều đoán rằng là vì có ảnh đế Du Khinh Chu, nhưng trên thực tế chỉ có nhóm người Vu Duyệt biết, đây là chủ ý của Kỷ Vân Hân. Bởi vì bao máy bay riêng, không có thông báo cho bất kỳ fans nào, mà lần quay phim này lại quay theo hình thức đóng kín, không thể tiết lộ địa điểm, vì lẽ đó chờ đến khi fans nhớ tới hỏi rằng bộ phim này có bấm máy hay không, thì thời gian đã trôi qua nửa tháng.

Kỷ Vân Hân bay đến nước J cũng không hề nhàn rỗi, tuy rằng công ty chi nhánh có Phó Cường làm việc, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một trợ lý, có rất nhiều chuyện không có quyền can thiệp, vẫn phải chờ Kỷ Vân Hân trở về xử lý. Mà vụ án bắt cóc lần trước vẫn còn chưa hoàn toàn kết thúc, vì lẽ đó lúc mới vừa bay tới bên này, Kỷ Vân Hân phải bận rộn một trận nho nhỏ, mà trùng hợp Giản Yên cũng bận rộn, hai người nửa tháng chỉ thấy mặt nhau được hai lần.

Chỗ ở của nhân viên đoàn phim không phải cùng một tầng, bốn người diễn viên chính ở tầng trên cùng, những người khác thì ở tại tầng mười hai, bởi vậy mỗi lần đi thang máy đều phải tách ra. Bây giờ đã là giữa năm, khí trời đã dần dần nóng lên, hiếm khi nào không có quay phim vào buổi chiều, sau bữa cơm trưa mọi người đều đang suy nghĩ nên đi dạo nơi nào. Đến đây cũng đã được nửa tháng, ngoại trừ đóng phim, thì bọn họ đều không có bước ra khỏi khách sạn nửa bước, mặc dù hôm nay có thể đi dạo, nhưng bọn họ cũng không thể để cho người khác phát hiện bọn họ đang ở đây, vì lẽ đó mọi người đang suy nghĩ nên đi đâu.

"Yên Yên." Mấy người nghệ sĩ dựa vào Giản Yên tỏ vẻ rất thân thiết: "Cô muốn cùng đi chung không?"

Giản Yên đối với bên ngoài không có hứng thú gì, đặc biệt là đi dạo phố, nàng lắc đầu: "Không cần, mọi người đi đi."

Mấy người nghệ sĩ kia nhìn về phía bụng dưới của nàng, có chút ngạc nhiên nói: "Yên Yên, mỗi ngày cô đều đeo đạo cụ như vậy, có mệt hay không?"

Giản Yên thấy vẻ mặt ngờ vực của bọn họ cố ý kéo góc áo lên, vốn dĩ trời đang nóng, tất cả mọi người đều ăn mặc quần áo mỏng manh mát mẻ, góc áo được nàng kéo lên vừa hay là nơi buộc đạo cụ, nàng lắc đầu: "Không nóng, bây giờ một ngày tôi không đeo lên thì rất khó chịu, quen rồi."

Mấy người nghệ sĩ kia đưa mắt nhìn góc áo của nàng ngầm hiểu ý, hi hi ha ha vui cười đi ra ngoài.

Chờ người đi rồi thì Giản Yên mới thở phào một hơi, Tô Tử Kỳ đi vào phòng, Giản Yên ngẩng đầu: "Du lão sư đi rồi ạ?"

"Mới vừa đi thôi." Tô Tử Kỳ vò vò huyệt thái dương trên đầu: "Lại có người tới hỏi sao?"

Giản Yên ở trước mặt mỗi người đều là dáng vẻ phụ nữ mang thai này, mới vừa bắt đầu mọi người cảm thấy nàng rất chuyên nghiệp nhưng sau đó lại dần dần hoài nghi. Chỉ là đều bị nàng và Tô Tử Kỳ xảo diệu hóa giải, nhiều lúc cũng có Vu Duyệt hỗ trợ, vì lẽ đó người trong đoàn phim cũng không có nghi ngờ gì nữa, thậm chí có lúc còn lo lắng cho nàng sợ nàng mệt mỏi. Giản Yên gật đầu trả lời Tô Tử Kỳ.

"Buổi chiều không có quay phim, em có muốn về phòng hay không?" Tô Tử Kỳ vừa nói vừa cầm túi xách của Giản Yên lên. Buổi chiều Du Khinh Chu phải tham gia lễ trao giải toàn cầu, phân lượng còn muốn quan trọng hơn rất nhiều so với quốc nội, vì lẽ đó hắn không muốn vắng mặt, trực tiếp xin nghỉ bay qua bên đấy. Mà đoàn phim bên này vì bận rộn nửa tháng, cho nên lúc này Trương Tố Nhân mới cho bọn họ nghỉ ngơi.

Giản Yên gật đầu: "Về phòng đi."

Nàng đứng dậy đi theo sau lưng Tô Tử Kỳ, trước mặt lại có một biên kịch đi đến, hắn nhìn thấy Giản Yên chuẩn bị rời đi thì gọi: "Yên Yên."

Giản Yên đứng lại tại chỗ: "Lộ biên kịch có chuyện gì?"

"Vừa rồi tôi và Trương đạo diễn có điều chỉnh một số phân cảnh cuối, em xem khi nào thì em thuận tiện, chúng ta nói chuyện rõ ràng." Lộ Dần mang theo nụ cười nhạt hiện ra trên gương mặt thanh tú, rất ôn văn nhĩ nhã, nhưng Giản Yên lại đưa mắt nhìn Tô Tử Kỳ, Tô Tử Kỳ nói: "Buổi chiều Yên Yên còn có chút việc, bằng không ngày mai mở máy lên rồi lại nói?"

Lộ Dần có chút tiếc nuối, hắn chần chừ vài giây: "Buổi tối nói cũng được, bất cứ lúc nào tôi cũng đều rảnh rỗi."

Tô Tử Kỳ đã nhìn ra được ý tứ của hắn cũng không khách sáo nữa: "Ngày hôm nay Yên Yên đều rất bận, thật ngại quá."

Lộ Dần không thể làm gì khác hơn ngoài khẽ gật đầu: "Vậy Yên Yên, tạm biệt em."

Giản Yên cười cười với hắn: "Tạm biệt."

Tô Tử Kỳ bồi Giản Yên bước lên thang máy, hàm ý trong giọng nói lại có chút sâu xa: "Tại sao em lại có duyên với biên kịch như thế?"

Lúc trước một La Tinh thôi cũng vất vả lắm mới bỏ xuống được, vậy mà vừa tới bên này không được bao lâu thì Lộ Dần lại quấn lấy. Giản Yên cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nàng nhún vai: "Làm sao em biết được."

Rõ ràng nàng đối xử với tất cả mọi người đều chung một thái độ, thậm chí sợ có người biết được bí mật của nàng, nàng còn cực kỳ cẩn thận. Đến nỗi ngoại trừ Vu Duyệt và Tô Tử Kỳ ra thì nàng đều đối xử rất lạnh nhạt, vậy mà Lộ Dần còn thỉnh thoảng đến gần nàng tán gẫu tìm đề tài chung. Như vậy ngay cả Tô Tử Kỳ cũng đều có thể nhìn ra được tâm tư của hắn.

Tô Tử Kỳ nhìn dáng vẻ buồn phiền của nàng bật cười: "Được rồi, vào trong nghỉ ngơi đi."

Giản Yên đứng ở trước cửa: "Tô tỷ buổi chiều chị có việc gì không?"

"Chị..." Nàng còn chưa nói hết lời chuông điện thoại đã vang lên, trên màn hình hiển thị tên của Vu Duyệt, lông mày nàng nhíu lại: "Chị còn phải nhanh chân đến xem Vu Duyệt."

Vừa rồi Vu Duyệt vẫn chưa ăn xong bữa trưa thì đã rời đi một mình rồi, Tô Tử Kỳ còn tưởng rằng Chu Tranh sẽ đi theo, kết quả phát hiện Chu Tranh cũng bị Vu Duyệt cản lại. Nàng nghĩ đưa Giản Yên về trước rồi gọi điện cho Vu Duyệt, không nghĩ tới Vu Duyệt lại gọi điện thoại qua đây trước.

Giản Yên thấy thế cũng không nói thêm cái gì nữa, nàng mở cửa: "Vậy Tô tỷ mau đi đi."

Tô Tử Kỳ nhìn theo Giản Yên tiến vào phòng mới bắt máy, đầu dây bên kia chỉ nói mỗi hai câu đã làm nàng kinh ngạc: "Ở đâu? Rạp chiếu phim? Em ——"

Đến cùng thì nơi này không phải là ở quốc nội, mọi người cũng không có quan tâm để ý nhiều về Vu Duyệt như trong nước, hơn nữa Vu Duyệt có mang theo mũ và kính râm, đi ở trong đám đông chỉ khiến người ta tò mò nhìn qua vài cái rồi thôi, còn chưa đến mức bị vây quanh. Nàng rất thuận lợi đến rạp chiếu phim, đồng thời còn gọi điện thoại cho Tô Tử Kỳ.

Tô Tử Kỳ đối với việc Vu Duyệt tùy ý làm bậy như vậy càng ngày càng bất lực, nàng lái xe đến rạp chiếu phim, sau khi xuống xe gọi điện thoại cho Vu Duyệt. Còn tưởng rằng Vu Duyệt đã vào bên trong nên không tiện bắt máy, không nghĩ tới chuông điện thoại vang lên hai tiếng thì có người đáp lại.

"Chị đến rồi?" Vu Duyệt hỏi, Tô Tử Kỳ liếc mắt nhìn rạp chiếu phim: "Đến rồi."

Vu Duyệt nói rằng: "Xuyên qua phòng chờ, đi đến phía sau."

Tô Tử Kỳ vòng qua phòng chờ đi vào trong, trên đường có nhân viên quay đầu nhìn nàng, Tô Tử Kỳ đè thấp vành nón xuống, bước chân rất nhanh đi vào bên trong. Tận cùng bên trong là phòng chiếu phim, chỉ là không giống như những phòng chờ ở bên ngoài, nơi này đều là phòng kín, dành cho người đi một mình, hoặc là các cặp đôi, đặt biệt phải trên mười tám tuổi mới có thể tiến vào, có vẻ như là phòng dùng để chiếu phim 18+. Vu Duyệt đang đứng chờ ở trước cổng vào, Tô Tử Kỳ tiến lên hai bước, khuôn mặt mang vẻ tức giận: "Có phải là em điên rồi không!"

"Nếu như bị truyền thông chụp được em tới đây xem..."

"Xem về đề tài giáo dục dành cho người lớn thì làm sao?" Vu Duyệt lại như không hiểu: "Phóng viên nhà báo, bọn họ không sinh hoạt sao?"

Tô Tử Kỳ bị Vu Duyệt nói đến á khẩu không trả lời được, nàng hít sâu hai cái, lấy lại nhịp hô hấp gọi: "Duyệt Duyệt."

Phía sau có một đôi tình nhân đang đi đến, Tô Tử Kỳ theo bản năng nghĩ đến muốn kéo Vu Duyệt rời khỏi cổng, nhưng ngược lại lại bị Vu Duyệt kèo vào bên trong. Hai người đi vào, Tô Tử Kỳ cắn răng: "Duyệt Duyệt!"

Trong giọng nói của Tô Tử Kỳ có ý cảnh cáo, Vu Duyệt lại giống như là bịt tai không nghe thấy. Trên tay nàng giơ lên hai tấm vé, sắc mặt Tô Tử Kỳ lập tức kinh ngạc thốt lên: "Em lấy cái này từ chỗ nào!"

Nơi này muốn mua vé cũng cần phải có thẻ căn cước, nếu như em ấy dùng chính thẻ căn cước của mình...

Mặt mày Tô Tử Kỳ trắng bệch, Vu Duyệt nhìn thấy dáng vẻ này của nàng không khỏi cười: "Yên tâm, em tìm bạn của em hỗ trợ."

Bản thân nàng vẫn chưa ngốc đến độ thật sự dùng thẻ căn cước của bản thân đi mua vé.

Tô Tử Kỳ thở phào một hơi, Vu Duyệt cười với nhân viên ở trước mặt nói: "Kiểm vé, cảm ơn."

Nhân viên vô cùng tận trách kiểm vé cho hai người, Tô Tử Kỳ quay đầu lập tức muốn rời đi, lại suýt chút nữa va vào đôi tình nhân ở phía sau kia, Vu Duyệt đứng ở sau lưng nàng còn không quên xin lỗi: "Thật xin lỗi, xin lỗi hai người."

Tô Tử Kỳ bị nàng ôm eo, hai người nhìn giống như là một đôi tình nhân kỳ quái người thì không muốn vào còn người kia thì dụ dỗ, những người khác cũng  không để ý. Phía sau càng ngày càng có nhiều người tiến vào hơn, Tô Tử Kỳ không muốn tự khoe mặt cho mọi người thấy ở trước cổng, nàng bước theo Vu Duyệt đi vào, bước vào trong một khu vực phòng chiếu phim riêng.

Phòng chiếu phim ở nơi này cách nhau rất xa, quan trọng nhất chính là, hiệu quả cách âm rất tốt, có vẻ như là vì đảm bảo quyền riêng tư cho khách hàng, vì lẽ đó bộ phận cách âm cực kỳ hoàn thiện. Lúc Tô Tử Kỳ và Vu Duyệt đi vào vốn không hề nghe thấy một tia tiếng động nào, Vu Duyệt cúi đầu tìm phòng, nhìn thấy số trên cửa phòng thì nàng đi tới, nói với Tô Tử Kỳ: "Vào thôi."

Có một cái sô pha dài màu đỏ, ánh sáng màn hình cách đó không xa chiếu rọi lên càng thêm tươi đẹp. Tô Tử Kỳ nhấc chân bước vào, mới vừa chuẩn bị ngồi xuống thì Vu Duyệt hô lên: "Chờ một chút."

Nàng lấy ra một tấm thảm từ trong túi xách đưa cho Tô Tử Kỳ: "Tròng cái này lên sô pha đi."

Thảm là trong suốt, chồng lên trên đệm sô pha cũng không dày, loại này có bán ở rất nhiều nơi. Tô Tử Kỳ do dự vài giây cuối cùng vẫn làm theo lời Vu Duyệt tròng lên, sau đó hai người mới đi vào ngồi xuống. Tay phải Vu Duyệt giấu ở sau lưng, khóa trái cửa lại.

Trong phòng yên lặng, Vu Duyệt hỏi: "Muốn xem loại phim gì?"

Tô Tử Kỳ vẫn cau mày như cũ: "Gì cũng không muốn xem."

"Vậy thì tùy tiện chọn một cái đi." Vu Duyệt vừa nói ngón tay vừa đặt trên màn hình, lướt dọc lướt ngang qua vài cái mới ấn vào một tấm ảnh, nàng nói rằng: "Thả lỏng một chút đi, người ta quay cái này là để cho người khác thưởng thức, chứ không phải để người khác tức giận."

Tô Tử Kỳ thấy dáng vẻ rất thành thạo của Vu Duyệt lông mày không khỏi nhíu lại càng sâu hơn, nàng hỏi: "Em thường xuyên đến đây?"

"Chị nói nơi này sao?" Vu Duyệt nhớ lại: "Đã tới hai lần rồi."

Mặt mày Tô Tử Kỳ lập tức biến sắc, hai tay nàng nắm chặt dây đeo của túi xách, trong cổ họng có chút nghèn nghẹn khó có thể mở miệng hỏi: "Với ai?"

"Một mình á." Vu Duyệt nghiêng đầu nhìn Tô Tử Kỳ: "Làm việc mệt mỏi, như thế nào thì chị cũng phải để em có một nơi để thả lỏng chứ?"

"Em--" Tô Tử Kỳ giống như muốn nói cái gì đấy, nhưng rồi lại không nói ra được, Vu Duyệt tiếp tục nói rằng: "Yên tâm, trước đây em tới đây một mình đều là nhìn người ta thả lỏng."

Nghe Vu Duyệt nói như vậy nỗi lòng lo lắng của Tô Tử Kỳ mới bất giác thả xuống, nàng hít sâu vào một hơi: "Sau này những nơi như thế này em hạn chế đến đi, lỡ như bị chụp được, thì lại không hay."

"Có nhu cầu thì có gì mà không hay?" Khuôn mặt Vu Duyệt không thèm để ý: "Em là người trưởng thành, có dục vọng cũng không phải rất bình thường sao?"

"Vu Duyệt." Tô Tử Kỳ nhíu mày gắt gao thốt lên: "Bây giờ em là nghệ sĩ! Em phải có trách nhiệm đối với fans của em, đối với hình tượng của em!"

"Vậy ai có trách nhiệm với em?" Vu Duyệt nói quay đầu nhìn Tô Tử Kỳ, phim nhựa trong màn hình đã bắt đầu chạy, tiếng kêu kiều mị của nữ nhân vang lên, từng trận một ập tới, như bùa đòi mạng vờn quanh ở bên tai hai người. Vu Duyệt nhìn về phía Tô Tử Kỳ, ánh mắt sâu dần: "Bằng không, Tô tỷ có trách nhiệm với em được không?"

Tô Tử Kỳ phát hiện tay Vu Duyệt đã sớm đặt ở trên chân của mình, nàng cử động nhúc nhích, ngữ khí không vui: "Duyệt Duyệt."

Đầu ngón tay Vu Duyệt dùng sức đâm vào bên trong tất chân màu đen của Tô Tử Kỳ, hơi dùng sức một chút, trong không khí vang lên tiếng vải vóc bị xé rách. Tô Tử Kỳ cứng đờ cả người, nàng vội vàng kéo tay Vu Duyệt xuống, lại nghe thấy Vu Duyệt nói thầm: "Tại sao chất lượng vẫn kém như vậy."

Trên mặt Tô Tử Kỳ nổi lên một trận nóng hổi, có chút giống như là bị bỏng, màn hình đối diện với khuôn mặt nàng, phản chiếu lên hai gò má đỏ tươi.

Vu Duyệt ngồi sát bên nàng, nhìn từ xa hai người trông như là đang nghiêm túc xem phim, chỉ là tay của Vu Duyệt đã sớm tự do rơi ở trên cơ thể người ngồi bên cạnh, nàng dùng cách hai người tự nhiên nhất, thuận tiện nhất.

Lần lượt tiến vào, có chút trăn trở, lại thâm nhập vào sâu hơn.

Lúc Tô Tử Kỳ bước ra khỏi rạp chiếu phim thì che kín mặt, bước đi có chút bất ổn. Vu Duyệt đi bên cạnh muốn dìu nàng, lại bị Tô Tử Kỳ phủi đi, cũng kéo dài khoảng cách cùng với Vu Duyệt. Vu Duyệt nhìn Tô Tử Kỳ đi ở phía trước lại thoáng nghĩ đến chuyện lúc trước, khi đó nàng và Tô Tử Kỳ mới vừa yêu đương, lúc nào Tô Tử Kỳ cũng đều lo lắng tình yêu của hai người sẽ bị phát hiện, mỗi lần đi ra ngoài hai người nói chuyện nhiều mấy câu Tô Tử Kỳ đều sẽ cực kỳ chú ý. Một Tô Tử Kỳ căng thẳng như vậy lại cực kỳ đáng yêu, khiến cho nàng mỗi lần thay trang phục ở trong phòng thay đồ đều đứng ở trong đấy rất lâu, hai người hôn đến thiếu dưỡng khí mới chịu bỏ qua. Khi đó Tô Tử Kỳ sẽ giống như bây giờ, kéo cửa bước ra ngoài thì mặt hơi trầm xuống trong chớp mắt, vẻ mặt không thích, nhưng nàng không chỉ một lần nhìn thấy được Tô Tử Kỳ lén lút mím môi cười ở tại một nơi không ai chú ý, rất nhanh mặt mày lại thay đổi sừng sộ hầm hầm cả lên.

Vu Duyệt đứng yên tại chỗ, Tô Tử Kỳ cảm thấy kinh ngạc, nàng quay đầu, không hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Người đứng ở sau lưng mặc một chiếc váy, chỉ đeo khẩu trang và mũ lên, không có đeo kính râm, Tô Tử Kỳ đối đầu với cặp mắt kia, cảm thấy thời gian như thoáng trở về lúc trước. Nàng thất thần đứng đờ người tại chỗ, Vu Duyệt lại dương môi cười đến gần nàng, bước qua từ bên cạnh nàng: "Không có gì, vừa rồi đột nhiên phát hiện một chuyện."

Cảm xúc trong lòng Tô Tử Kỳ còn đang lăn lộn, nàng mạnh mẽ đè xuống, giọng nói hơi thấp hỏi: "Chuyện gì?"

Vu Duyệt suy nghĩ vài giây đáp lại nàng: "Đột nhiên phát hiện, bây giờ em thật sự có thể ôm chị, không phải là đang nằm mơ."

Ngăn ngắn một câu nói lập tức khiến Tô Tử Kỳ mất đi âm thanh, cảm xúc vừa rồi vẫn chưa được nàng đè xuống lại mãnh liệt kéo tới một lần nữa, so với vừa rồi còn hung hăng hơn, trực tiếp nhấn chìm nàng. Bên dưới vành nón, đôi mắt Tô Tử Kỳ nổi lên bọt nước mơ hồ, nàng muốn gọi tên Vu Duyệt, nhưng làm thế nào cũng đều không phát ra được một chút âm thanh nào, vẫn là Vu Duyệt nói rằng: "Đi thôi, chúng ta nên trở về rồi."

Hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim thì trời bên ngoài đã đen kịt một màu, Vu Duyệt liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi, nàng và Tô Tử Kỳ trực tiếp gọi xe trở về khách sạn. Trên đường trở về hai người đều không lên tiếng, sắp tới khách sạn thì Vu Duyệt xuống xe nói: "Em đi lên trước đây."

"Cùng nhau đi đi." Tô Tử Kỳ đánh gãy lời nói của nàng, Vu Duyệt mím môi, nếu nàng nhớ không lầm, lúc ở trong đoàn phim Tô Tử Kỳ cực kỳ chú ý giữ khoảng cách. Cho dù nàng và Giản Yên đang sài chung một vị quản lý này, nhưng ngoại trừ chuyện liên quan đến trách nhiệm quản lý, xưa nay Tô Tử Kỳ sẽ không đi lên lầu chung với nàng, cũng sẽ giữ khoảng cách với nàng mọi lúc mọi nơi. Vừa mới bắt đầu Vu Duyệt còn có chút hâm mộ thái độ Tô Tử Kỳ đối xử với Giản Yên, nhưng sau đó nàng lại không còn một chút hâm mộ nào, bởi vì không thẹn với lương tâm, cho nên Tô Tử Kỳ mới không cần thiết phải giữ khoảng cách với Giản Yên.

Như vậy loại thái độ giữ khoảng cách này của chị ấy đối với mình, giải thích rõ ràng cho việc chị ấy không dám, cũng có thể là hổ thẹn với lương tâm.

Vu Duyệt hoàn hồn, nhìn về phía Tô Tử Kỳ nói: "Cùng đi lên á?"

Trên mặt Tô Tử Kỳ vẫn giữ nét bình tĩnh: "Chị là quản lý của em, bồi em trở về phòng là chuyện nên làm."

Vu Duyệt gật đầu, cùng tiến vào thang máy với Tô Tử Kỳ. Hai người đứng thẳng tắp trong một không gian thu hẹp, Tô Tử Kỳ đã đổi sang một cái tất chân mới, là loại mà Vu Duyệt mang tới, nhìn trông rất hợp mắt.

Thang máy đến tầng cao nhất, Vu Duyệt bước ra ngoài đầu tiên, Tô Tử Kỳ đuổi theo phía sau, Vu Duyệt quay đầu hỏi: "Quản lý đưa nghệ sĩ tới cửa, cũng là chuyện nên làm?"

Tô Tử Kỳ gật đầu: "Ừm."

Vu Duyệt giẫm giày cao gót cùng bước đi ở trên hành lang, gót giày đạp lên trên sàn nhà vang lên tiếng lẹt xẹt. Tô Tử Kỳ bồi nàng đi đến cửa phòng, Vu Duyệt quét thẻ mở khóa cửa, nàng nhìn về phía phòng ngủ trống rỗng, cũng không có quay đầu lại hỏi: "Quản lý bồi nghệ sĩ cùng nhau vào phòng."

"Là chuyện nên làm?"

Người phía sau không có hé môi trả lời, cửa phòng từ từ khép lại, trên hành lang trống rỗng. Một lát sau thì có nhân viên đưa đồ ăn lên lầu, bọn họ đi đến trước cửa phòng Vu Duyệt thì nhìn thấy có treo lên một tấm bảng chú ý: Đừng làm phiền. Bọn họ thấy vậy tiện đà đẩy xe về phía trước, gõ cửa phòng của Giản Yên.

Giản Yên ngủ cả một buổi trưa, lúc tỉnh dậy còn có chút không biết rõ thời gian. Đồng hồ báo thức được nàng chỉnh thời gian kêu lên lúc bảy giờ, là thời gian nên đi ăn cơm tối, gần đây ngoại trừ đóng phim nghiên cứu kịch bản, thì vào những lúc khác nàng đều dùng để ngủ bù. Cũng không biết tại sao lại mệt mỏi như vậy, rõ ràng vẫn cảm thấy trạng thái tinh thần rất tốt, một giây sau đó lại có thể ngáp cả ngày. Nàng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động thông qua mắt mèo nhìn thấy nhân viên, lập tức mở cửa ra, cười nói: "Cực khổ rồi."

Nhân viên đẩy xe đến giao cho nàng, không có bước vào phòng, rất cung kính nói: "Giản tiểu thư cứ từ từ dùng bữa."

Giản Yên đẩy xe đẩy vào trong phòng khách, đem cơm nước đặt lên trên bàn trà, vừa mở kịch bản ra đọc vừa ăn cơm tối. Thời gian trong kịch bản là hai ngày, nội dung rất gây cấn kịch liệt, có thể nói ở trong bộ phim này, mỗi phân cảnh lúc nào cũng đều nằm trong trạng thái rất hồi hộp. Ngoại trừ phân cảnh gần đoạn cuối nữ chính trốn về nơi ở cũ thì tiết tấu có chút chậm lại, còn những phân cảnh khác không khác nào là ngàn cân treo sợi tóc.

Nghe nói cái kịch bản này là Lộ Dần căn cứ vào loại thuốc mới làm nguồn cảm hứng. Rất nhiều năm về trước đưa lên chính sách đồng tính có thể kết hôn, sau đó bị bác bỏ nhiều lần với lý do thiên kỳ bách quái, nhiều nhất chính là lý do đồng tính kết hôn với nhau không có cách nào để có con, sẽ tạo ra ảnh hưởng to lớn về mặt nhân số đối với xã hội. Giản Yên chưa từng trải qua niên đại hoang đường kia, chỉ là nghe nói sau đó bởi vì chuyện này, một đôi đồng tính thê thê làm việc ở tại một viện nghiên cứu tiến hành nghiên cứu điều này sắp được bốn mươi năm, cuối cùng cũng nghiên cứu thành công ra cách có thể để cho một đôi đồng tính mang thai. Đầu tiên là phẫu thuật cấy ghép, sau đó là nuôi ống nghiệm, đến bây giờ đã trở thành thuốc phụ trợ. Đương nhiên cho tới tận bây giờ đều chỉ có thể dùng cách này ở trong trường hợp hai bên đều là giới tính nữ, hơn nữa tỷ lệ thành công cũng rất thấp, như trường hợp của bản thân nàng và Kỷ Vân Hân vậy, chỉ có thể nói là kỳ tích.

Lộ Dần nghe xong một ít về tin tức này sau đó cực kỳ cảm thấy có hứng thú, cuối cùng hắn động thủ viết ra cái kịch bản về loại thuốc mới cũng sắp được tròn hai năm nghiên cứu này. Phần cuối của bộ phim ít nhiều gì cũng có chút ý trào phúng, lúc trước loại thuốc này mới được sản xuất ra có rất nhiều người phản đối, thậm chí còn có người bởi vì loại thuốc mới này mà gây sự, phá hoại tiệm thuốc, kết cục lại không bỏ được phải ỷ lại vào loại thuốc mới này để tránh thảm họa. Giản Yên một bên vừa ăn cơm tối vừa theo dõi kịch bản, ngày mai sẽ quay đến phân cảnh nhân viên nghiên cứu phát hiện phụ nữ mang thai bọn họ là người không bị lây nhiễm dịch bệnh muốn đưa bọn họ đi cách ly. Giản Yên vừa hay đang dùng não tưởng tượng ra hình ảnh như vậy thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nàng giật mình, lập tức nhìn về phía màn hình điện thoại, là Kỷ Vân Hân.

Tuy rằng Kỷ Vân Hân bận rộn, nhưng điện thoại lại không rời một giây nào, sáng trưa chiều mỗi buổi một cuộc gọi, mà mở hộp tin nhắn lên thì Giản Yên đều chỉ trả lời một chữ: Ừ. Có lúc nàng còn cười Kỷ Vân Hân lúc nào thì lại thích nói nhiều như vậy, Kỷ Vân Hân sẽ nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, sau đó nói cho nàng biết, đại khái là từ lúc gặp được em.

Lời cảm động đột nhiên ập đến không kịp đề phòng, kháng thể của Giản Yên cũng có chút không chống đỡ được.

"Có chuyện gì sao chị?" Giản Yên ăn một miếng bánh tráng miệng sau bữa cơm, nghe thấy đầu dây bên kia hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"

Giản Yên cười: "Mới vừa ăn xong."

Kỷ Vân Hân trả lời: "Vậy chắc không cần chị mang cơm đến cho em đâu nhỉ?"

"Không cần——" Giản Yên còn chưa nói dứt lời thì mắt đã sáng rực lên: "Chị muốn tới đây?"

Kỷ Vân Hân nghe được sung sướng trong giọng nói của Giản Yên cười cười trả lời: "Ừm, chị tan làm rồi."

"Hôm nay chị về rất sớm á." Giản Yên nói thầm, Kỷ Vân Hân nói: "Sau này mỗi ngày đều sẽ về sớm như thế."

Tất cả hạng mục bên này đã đi vào quỹ đạo, hội đồng quản trị cũng đã trấn an được, cổ phần của Phan Tuấn nàng cũng đã bắt trọn được ở trong tay, chỉ chờ mỗi Giản Yên đến đây kí tên. Tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng, đón chờ nàng tiếp theo chỉ việc bồi tiếp Giản Yên thật tốt.

Giản Yên đặt dĩa ăn xuống: "Vậy chị đi đường cẩn thận."

Kỷ Vân Hân nghe giọng nói nhẹ nhàng của Giản Yên trái tim lập tức thoáng mềm nhũn, nàng nhẹ giọng nói: "Được."

Phó Cường mới vừa gõ cửa tiến vào văn phòng nhắc nhở Kỷ Vân Hân tan làm thì mắt lại thấy cảnh này, hắn có chút ngờ vực cau mày, còn muốn tiếp tục liếc mắt nhìn thì lại đối đầu với ánh mắt nhìn đến của Kỷ Vân Hân. Nàng cúp điện thoại đi vẻ mặt khôi phục vắng vẻ như bình thường, Phó Cường rùng mình một cái sống lưng đứng thẳng: "Kỷ tổng, đã chuẩn bị xe tốt rồi, có thể đi được."

Kỷ Vân Hân gật đầu đứng lên, nàng cầm lấy áo khoác từ trên ghế bước về phía trước. Bởi vì "mang thai", đã rất lâu rồi nàng không có ăn mặc quần áo tây trang, mỗi ngày luân phiên đều là quần áo rộng rãi nhàn nhã hoặc là váy dài. Phó Cường cùng bước đi ở sau lưng nàng, suy nghĩ một chút đem lời nói quan tâm nuốt ngược vào trong cổ họng.

Luôn có cảm giác tính khí của Kỷ tổng, càng ngày càng hỉ nộ thất thường, có lúc một giây trước còn rất vui vẻ gọi điện thoại, một giây sau lại dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hắn. Phó Cường có chút bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên người ta nói không sai, phụ nữ mang thai, tính khí hỉ nộ thất thường.

Cho tới việc ai là người khiến Kỷ Vân Hân mang thai, chuyện này lại không ai dám hỏi. Đừng nói đến là toàn bộ công ty hiếu kỳ, chính là những người từng hợp tác qua cũng hiếu kỳ không kém, nhưng có ai lại thật sự dám hỏi đến đâu, sợ là chán sống mới dám mở miệng.

Phó Cường chờ Kỷ Vân Hân bước lên xe sau đó hắn ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế quay đầu nói: "Kỷ tổng, đưa ngài trở về nhà hay sao?"

Chỉ là cẩn thận hỏi trước thôi, theo như bình thường thì Kỷ Vân Hân cũng sẽ trở về nhà, hôm nay không biết làm sao lại kêu hắn chuẩn bị xe. Kỷ Vân Hân giương mắt nhìn Phó Cường, cặp mắt sắc bén kia cứ như là một lưỡi dao sắc nhọn, lướt qua da thịt Phó Cường làm hắn có cảm giác đau đớn. Hắn có chút muốn khóc thét, thật sự hoài niệm Kỷ Thủy Tuyền, rất rất hoài niệm luôn!

Đáng tiếc hoài niệm cũng vô dụng, Kỷ Vân Hân nhàn nhạt mở miệng: "Đến khách sạn Trường Lạc."

"Khách sạn?" Lần này Phó Cường không hỏi nhiều, mà phân phó tài xế lái xe, cùng lúc đó thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính bản thân mình lại. Kỷ Vân Hân trước sau gì đều cúi đầu nhìn laptop, biểu đồ trên màn hình đã ngừng chuyển động, nàng nhìn xem mấy giây sau đó đặt laptop xuống một bên. Lúc xuống xe Phó Cường cũng bước theo nàng xuống xe, Kỷ Vân Hân nghiêng đầu nhìn hắn, Phó Cường ngừng một chút rồi nói: "Kỷ tổng, cần tôi bồi ngài đi vào không?"

"Không cần." Giọng nói nhàn nhạt của Kỷ Vân Hân bay tới, bên trong có chút ý bảo hắn không được xía vào, Phó Cường hiểu ý: "Vậy mấy giờ tôi đến đón ngài?"

"Trợ lý Phó." Hiếm khi nào Kỷ Vân Hân quay đầu đàng hoàng trịnh trọng nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo. Phó Cường ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Vân Hân đang nhìn bản thân hắn chằm chằm nói rằng: "Tại sao lâu như vậy rồi, cậu vẫn không có nhãn lực giống như trước vậy?"

Phó Cường:...

Phó Cường không hiểu sao lại đột nhiên bị la rầy làm hắn có chút ngơ ngác, hắn mang gương mặt ngơ ngác ấy ngậm ngùi trở lại trên xe. Kỷ Vân Hân không tiếp tục nhìn hắn trực tiếp nhấc chân đi vào khách sạn, sau khi bước vào thang máy nàng gửi tin nhắn cho Giản Yên, nói là sắp đến rồi. Giản Yên quay về phòng lấy nước hoa xịt vài vòng, cuối cùng còn thay một bộ quần áo khác, lúc nàng đi ra khỏi phòng thì mới có chút nhíu mày, nàng và Kỷ Vân Hân cũng không phải là rất lâu rồi không gặp mặt, bản thân kích động như vậy làm gì?

Thật sự đúng là có kích động á, trái tim nhỏ đập đùng đùng trong lồng ngực, cứ như là sắp phải đi hẹn hò, làm sao cũng đều không khống chế được. Giản Yên làm hai cái hít thở sâu, vỗ vỗ phần bụng của chính mình, cười híp mắt đứng ở sau cửa, nghe thấy chuông cửa vang lên nàng nhìn về phía mắt mèo ở trên, lập tức mở cửa ra.

Khoảng cách hai người gặp gỡ lần cuối cùng đã sắp sửa được một tuần, Kỷ Vân Hân lại cảm thấy giống như là đã lâu không gặp. Nàng đi về phía trước hai bước, đưa tay ra ôm chầm lấy Giản Yên, ấm áp trong lòng xua đi những mệt mỏi của nàng ở tại công ty. Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Giản Yên ôm nàng nói: "Ăm cơm tối chưa?"

Kỷ Vân Hân lắc đầu: "Chưa."

Giản Yên biết rõ sẽ như vậy, nàng cười: "Em chuẩn bị cho chị."

Giản Yên nói xong lập tức muốn buông tay rời đi, Kỷ Vân Hân lại không chịu thả tay ra. Nàng ở tại cổ của Giản Yên ngửi ngửi một cái, nhẹ giọng nói: "Để chị ôm một cái."

Giản Yên cũng mặc kệ để Kỷ Vân Hân ôm.

Sau mười phút, hai người dính dính sáp sáp tách ra, Giản Yên đi hâm nóng cơm tối cho Kỷ Vân Hân, Kỷ Vân Hân cởi áo khoác ra thuận tiện bước vào tắm một trận nước nóng. Lúc bước ra ngoài trên bàn trà đã có cơm được làm nóng bốc khói hùng hục, Giản Yên đã ăn rồi, nàng vừa hay đang bấm bấm điều khiển ti vi: "Đến đây ăn đi chị."

Kỷ Vân Hân ngồi ở bên cạnh nàng, Giản Yên đổi kênh đến trường quay của một buổi lễ thì mới dừng lại. Kỷ Vân Hân nhìn sang, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện không ít người nhìn có chút quen mắt, nàng hỏi: "Lễ trao giải Kim cầu?"

Giản Yên gật đầu, lễ trao giải này chính là lễ trao giải mà Du Khinh Chu tham gia, nàng tìm kiếm ở bên trong màn hình một chút, góc máy quay vẫn chưa đặt ở trên người Du Khinh Chu, Kỷ Vân Hân không để ý bao nhiêu tiếp tục ăn cơm tối.

Lễ trao giải đã được bắt đầu, nghệ sĩ bước lên liên tục nối tiếp nhau, có người lưu loát cảm ơn một đống từ ngữ, có người chỉ cảm ơn mấy câu ngắn gọn. Lễ trao giải này là lễ trao giải toàn cầu, hội tụ tất cả các nghệ sĩ đến từ toàn thế giới. Giản Yên đưa mắt nhìn một người nghệ sĩ để ý lắm mới có thể nhìn thấy ở góc màn hình ánh mắt lập tức óng ánh lên, Kỷ Vân Hân ăn xong thì nhìn thấy vẻ mặt như thế của Giản Yên, nàng đặt đũa xuống, cũng không nhịn được bồi Giản Yên xem.

"Chị từng tham dự chưa?" Giản Yên thấy Kỷ Vân Hân dọn dẹp bát đũa sau khi đã ăn xong không khỏi hỏi, Kỷ Vân Hân gật đầu: "Có nhận được thư mời, nhưng chị không có đến."

Giản Yên kinh ngạc: "Chị lại không đến?"

Đứng trên cái sân khấu này là giấc mơ của hầu hết các nghệ sĩ, có thể nhận được thư mời cũng đã là rất lợi hại rồi, vậy mà Kỷ Vân Hân lại còn không tham dự. Sau đó nàng lại suy nghĩ đến mặt khác, Kỷ Vân Hân cũng không phải là người trong nghề, không đi cũng không ảnh hưởng gì cả.

Chỉ là nàng vẫn hiếu kỳ nói: "Tại sao chị không đi?"

Kỷ Vân Hân nhớ lại, đó là năm thứ hai nàng mới vừa tiếp quản Kinh Nghi, bởi vì năm đó công ty có hai người nghệ sĩ nhận được đề cử, vì vậy nàng cứ như thế được mời tham dự, chỉ là khi đó nàng —— "Không rảnh."

Khi đó những việc làm phiền đến chuyện nàng kiếm tiền, nàng sẽ nhất quyết không làm.

Giản Yên nghĩ lại cũng cảm thấy Kỷ Vân Hân đúng là sẽ vì không rảnh mà không đi, nàng bật cười lắc đầu, Kỷ Vân Hân nhìn thấy nàng như vậy bước đến bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng vào trong lòng. Hai người thầm thì lời ôn nhu với nhau, nghe thấy người MC trên TV nói: "Giải thưởng nam chính xuất sắc nhất năm nay sẽ thuộc về ai đây?"

Người MC nói xong màn hình sau lưng xuất hiện rất nhiều những bộ phim được đề cử, người MC mỉm cười, đưa tay thả ở chính giữa màn hình đề cử kia, lớn tiếng đọc lên: "Chúc mừng Du tiên sinh, Du Khinh Chu!"

Trong tức khắc tất cả các ánh đèn đều chiếu rọi ở trên người Du Khinh Chu, thần sắc hắn thong dong đứng dậy, nói hai câu cùng với người phụ nữ ngồi ở bên cạnh, người phụ nữ kia gật đầu cười cười, nhìn theo bóng dáng của hắn bước lên sân khấu. Sau khi Du Khinh Chu bước lên sân khấu rồi ống kính vẫn còn rơi ở trên người phụ nữ kia, Giản Yên nhíu mày, đột nhiên nàng lại nghĩ đến tấm ảnh chụp trộm Du Khinh Chu lúc trước, bóng dáng của người phụ nữ kia, hình như chính là người trong màn hình thì phải!

Trong đầu nàng còn đang suy đoán, thì Du Khinh Chu đã tuyên bố đáp án. Vào lúc hắn nói lời cảm ơn đến đoạn cuối kết thúc thì ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi lúc trước của mình, trong mắt tràn ngập ôn nhu nói: "Vào ngày hôm nay, tôi nghĩ người tôi nên cảm ơn nhất chính là vị phu nhân mà tôi sắp kết hôn——"

Thoáng chốc vô số máy quay lại di chuyển ống kính xuống phía dưới một lần nữa, dừng lại ở trên khuôn mặt tươi cười của nữ nhân kia, đáy mắt nữ nhân kia hiện lên bọt nước óng ánh. Giản Yên nhìn thấy sắc mặt cũng có chút thay đổi, Kỷ Vân Hân thấy chóp mũi nàng giật giật không khỏi buồn cười: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Giản Yên chớp mắt, giọng nói nghẹn ngào gọi: "Vân Hân."

Nàng kiềm nén cảm xúc lại, nói rằng: "Em rất muốn mình sẽ có một ngày cũng giống như Du lão sư vậy, có thể đứng ở trên sân khấu, cảm ơn chị lúc chị ngồi ở bên cạnh em."

Khuôn mặt Kỷ Vân Hân hơi biến sắc, nàng thu lại nụ cười, vẻ mặt đàng hoàng nghiêm túc. Giản Yên được Kỷ Vân Hân ôm gọn ở trong lòng, để mặc cho tay Kỷ Vân Hân nhẹ nhàng xoa tóc của mình. Nàng nghe thấy Kỷ Vân Hân dùng dáng vẻ cẩn thận lại nghiêm túc nói rằng: "Sẽ có một ngày như vậy."

"Yên Yên, chị tin tưởng sẽ có một ngày như thế, chị chờ em."

Tác giả có lời muốn nói:

Biết Giản Yên và Kỷ Vân Hân sắp phục hôn, những nhà CP khác đều dồn dập gửi quà đến để chúc mừng.

Giang Tĩnh Bạch và Ngư Hi kêu người đưa đến một hộp bao cao su ngón tay.

Lục lão sư và Trăn Trăn kêu người đưa đến vô số "đồ chơi nhỏ".

Tam tiểu thư và Thập Nhất kêu người đưa đến "Phương pháp độc nhất" của Đỗ tiểu thư.

Trì tổng lẻ loi lại không có một tiếng động gì, tất cả mọi người đều tỏ ra hiếu kỳ tò mò. Sau đó quà của Trì tổng vất vả lắm mới được đưa đến, còn để Kỷ Vân Hân tự mình đi lấy. Cửa xe mở ra, một "Tiểu ma nữ" coi trời bằng vung được giao hàng tận nhà.

Kỷ Vân Hân:...

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!